Đây là bài thơ đầu tiên mà tôi dịch (và có vẻ như là duy nhất cho tới giờ, trừ thơ trong một số tập truyện). Thế nhưng tôi chỉ nhớ được đúng nửa bài, nên đành dịch lại phần thiếu. Kinh nghiệm đau thương này (và nhiều kinh nghiệm khác nữa) rỉ tai tôi hãy đăng lên mạng để tránh bị thất lạc (mặc dù mạng là nơi cực kì nguy hiểm).
CẦU KHẨN MẸ – Pier Paolo Pasolini
Khó lắm mẹ ơi, những điều con muốn tỏ
Từ trái tim không thể diễn thành lời
Mẹ là người duy nhất ở trên đời
Hiểu tình yêu con dành cho mẹ cao hơn tất thảy
Con hoảng sợ trước điều con khắc ghi
Bao nỗi hoang mang đều đến từ ơn mẹ
Mẹ, người trên đời không ai thay thế
Trao nỗi cô độc theo con đến trọn đời
Không thể sống đơn côi, trong con khát cháy
Một tình yêu thân xác thiếu linh hồn
Vì linh hồn trong mẹ, linh hồn là mẹ
Tình mẹ bảo bọc con như một nỗi đọa đầy
Tuổi thơ con trải vươn như thế đấy
Vô phương chữa chạy, như kiếp nợ bao la
Cứu cánh để con chạm vào cuộc sống
Một hình dạng, một màu, giờ đã khuất xa
Ta sống sót, ta sống trong lạc lối
Sự hồi sinh vượt khỏi lý trí rồi
Con khẩn cầu, con khẩn cầu, xin mẹ đừng đi khỏi
Con ở đây, bên mẹ, khi tháng tư về