Chuyện quạ tán tỉnh sẻ

Chuyện quạ tán tỉnh sẻ

Ngày xửa ngày xưa, Quạ yêu Sẻ say đắm và nuôi ao ước cháy bỏng được lấy nàng làm vợ. Về phần mình, Sẻ cũng thích Quạ, vì thế nàng mời Quạ đến nhà và thết đãi chàng rất nồng hậu.

– Sao nàng nhỏ bé vậy? – Quạ hỏi.

– Em còn chưa hết lớn mà! – Sẻ trả lời.

– Nàng còn chưa hết lớn ư? – Quạ hài lòng hỏi – Nghĩa là nàng sẽ còn lớn nữa?

– Dĩ nhiên rồi! – Sẻ đáp – Sao lại có thể khác được chứ?

Chúng cứ ăn rồi uống rồi ăn rồi uống cho đến lúc Sẻ chán ngán đến nỗi không kìm nổi cơn ngáp.

– Chàng kể em nghe chuyện gì vui vui đi. – Nàng nói với Quạ – Nếu không em sẽ ngủ gật mất!

– Ta biết nhiều chuyện hay lắm! – Quạ đáp – Có một ngôi làng bên kia rừng, cậu của ta bay tới một lần và thấy một cây đậu mọc ở đó. Nó cao đến nỗi con sên có thể bò theo lên tận các đám mây để tránh được cái nóng dưới này.

– Chẳng có gì to tát! – Sẻ lắc đầu – Năm kia em còn trông thấy một cây đậu cao đến nỗi con dế mèn có thể theo đó mà leo đến tận trời để châm tẩu thuốc vào ông mặt trời.

Quạ nặn óc nghĩ ngợi. Chàng muốn nghĩ ra một điều gì đó thật là thú vị.

– Ta vừa nhớ ra một chuyện! – Quạ reo lên – Ba năm trước, cũng ở ngôi làng bên kia rừng, có một cơn gió mạnh đến nỗi tất cả mọi người phải bò rạp dưới đất. Nửa năm trước việc đó lặp lại một lần nữa.

– Chẳng có gì to tát! – Sẻ nhún vai – Năm năm trước cơn gió còn mạnh hơn, mạnh đến nỗi cánh cối xay gió quay tít mù, không ai còn có thể thấy được chúng.

Quạ lại nặn óc. Chàng thực sự rất rất muốn nghĩ ra điều còn thú vị hơn.

– Ta lại nhớ ra một chuyện cực kỳ hay. – Quạ mừng rỡ – Mười năm trước, có một đợt lạnh dữ dội đến nỗi cây sam trong rừng bị nứt toác từ ngọn tới gốc!

– Chẳng có gì to tát! – Sẻ ngán ngẩm. Mười hai năm trước, khi lứa chim non thứ ba của em rời tổ, trận lạnh thậm chí còn dữ dội hơn. Tay những người phụ nữ đang nhào bột thì bị đóng cứng trong bột, những chiếc ấm đang sôi thì bị đóng băng và dính luôn vào bếp.

Lúc này, Quạ trở nên vô cùng lo lắng.

“Bất cứ chuyện gì cũng có thể đã xảy ra từ lâu rồi.” – Cuối cùng thì chàng cũng rút ra điều đó. Nói lời từ biệt xong, chàng vội vã rời khỏi nhà nàng, bay thật xa và từ đó trở đi chẳng bao giờ còn quay lại nữa.

Chàng không chắc là trên đời này tồn tại một cây đậu cao như nàng thấy hay một cơn giá lạnh như nàng kể không, nhưng thực sự là vị hôn thê của chàng quá già so với chàng nếu như nàng đã tận mắt chứng kiến những việc đó!

Luna, dịch từ Estonia Fairy Tales – Tales Of The Amber Sea