Nhớ nhớ, tôi ngồi và nhớ, không biết mình nhớ ai
Tiếc tiếc, tôi ngồi và tiếc, không biết mình tiếc chi
Rồi rồi một chiều tôi ra đi tìm một nơi trời không yên ắng
Mà sao phố vắng vắng lặng câm đâu một bóng người
Bước bước, tôi ngập ngừng bước, chưa biết về chốn nao
Khóc khóc tôi ngập ngừng khóc, chưa biết là mấy khi
Chợt chợt nhìn hàng hoa lưu ly gặp đàn ong mải mê trong nắng
Tìm mật và lắng lắng một bầy chim ríu ran ríu ran ríu ran
Làm sao cho trọn một kiếp người
Làm sao cho trọn một kiếp đời
Cuộc sống mãi trôi trôi trôi
Thời gian đâu như đèn xanh đỏ
Thời gian đâu cho hoài thơ dại
Trời đất vẫn quay quay quay
Hai mươi năm qua đi không ngoái đầu nhìn lại
Hai bàn tay trống trơn, trái tim chưa lỗi tội gì
Tích tích, kim đồng hồ nhích, nghe tiếng động mới hay
Chốc chốc, tôi bừng tỉnh giấc, khi biết mình quá say
Và và ngẩng mặt nhìn trời mây, gặp vầng dương lửng lơ chói sáng
Rọi một nguồn sức sống, kẻ mộng du đã quay lưng về