Salut, xin chào mọi người!
Hôm nay tôi muốn kể đôi chút về tình yêu của mình đối với tiếng Pháp.
Phải thú nhận rằng tại thời điểm này tôi chẳng còn nhiều từ tiếng Pháp trong đầu nữa. Đến nỗi nếu có ai đó hỏi tôi là ai, thì chỉ có thể trả lời như một cái máy “Je suis ce que je suis, et si je suis ce que je suis qu’est-ce que je suis?” (tôi là người tôi là, và nếu tôi là người tôi là thì tôi là ai) và “Je ne comprend pas” (tôi chẳng hiểu gì) cho tất cả các câu hỏi còn lại.
Chẳng biết từ bao giờ tôi bắt đầu được nghe ca khúc tiếng Pháp và sinh lòng ngưỡng mộ sự ngọt ngào, ấm áp, du dương… mà những ca sĩ nổi tiếng thể hiện. Tôi không được nghe nhiều, đâu đó khoảng 10 bài thôi, nhưng may mắn thay lại đúng vào thời nhạc trữ tình đang thịnh hành. Thế rồi lớp 6, tôi có cơ duyên được học tiếng Pháp với cô Ngọc trong chương trình phổ thông, thích thú vô cùng. Bài hát tiếng Việt thì chẳng thuộc mấy, nhưng chẳng hiểu sao bài trong giáo trình lại nhớ đến tận bây giờ: A Dalat du Vietnam il y a des enfants… Rồi lớp 7 cả lớp chuyển sang trường mới, tiếng Anh cũng không có chứ sao mà dám mơ đến tiếng Pháp nữa.
Sau này tôi phát hiện ra có Alliance Francaise (tiền thân của L’Espace 24 Tràng Tiền ngày nay ấy) đặt ngay cạnh trường Mỹ thuật 42 Yết Kiêu. Cánh cửa này mở ra cho tôi rất nhiều điều mới mẻ, tôi hết sức biết ơn người thầy Lionel và thư viện với những cuốn sách tuyệt mỹ được chuyển từ Pháp, hồi ấy vô cùng hiếm hoi ở Việt Nam. Học ở đấy tôi toàn được 20/20, hay ít ra cũng 19.5/20. Chẳng phải cao siêu gì đâu, tôi luôn bắt đầu tốt với ngoại ngữ vì bước đầu thường đơn giản, tiếp nữa tôi có đam mê và quan trọng là tôi không ngượng ngùng với ngoại ngữ.
Cũng với lý do đó mà năm đầu tiếng Ý tôi cũng được điểm kha khá, học kì 2 nhờ điểm tiếng Ý mà điểm tổng kết được kéo lên tới 8,66, kỷ lục của bản thân. Sau này được chọn ngoại ngữ 2 để học, đăng ký tiếng Pháp nhưng trường không đủ số sinh viên cho 1 lớp nên tôi đành chuyển sang học tiếng TBN để kiếm điểm. Tôi được 9 một 10, 10 trình cho mỗi con điểm nên phần nào an ủi.
Sau này, thỉnh thoảng có người Pháp đến công ty họp nhưng tôi chẳng dám ho he chào bằng tiếng Pháp, người ta bóc mẽ thì mất mặt. Chẳng liên quan nhưng tự dưng nhớ ra có lần tôi pha cà phê mời khách Pháp của sếp, tôi hỏi “Anh có muốn cho đường không?”, anh ấy đùa “Không, cảm ơn em, anh ngọt ngào sẵn rồi.” Có chút kiêu ngạo nhưng dù sao cũng khá dễ thương đấy chứ!
Trước mặt tôi là tuyển tập bài hát tiếng Pháp xuất bản từ 2004, để xem tôi biết được mấy bài nhé!
…
Cuộc đời có bao lâu, mục đích chính của bản ghi âm này là để giữ những kỉ niệm đẹp, nhỉ!
(hình đại diện của bài viết là logo Đại sứ quán Pháp, tôi có một logo cá nhân cảm hứng từ cô gái này)