ngày cũ đã tắt, anh hãy ra đi
để mình em nơi đây, với bao nhớ thương vơi đầy
những mảnh trăng này, những vạt nắng ấy
rớt xuống phím đàn, ngân giai điệu buồn
lãng đãng trôi theo tiếng thở dài đêm đen tịch liêu
anh hãy ra đi
để mình em trong hư hao, anh hãy ra đi
để đoá hồng ấy không còn làm tim em rớm máu
để lời nói ấy không còn làm tâm hồn em đớn đau
để hương sắc ấy không còn xác xơ phai màu
anh hãy ra đi
để mình em trong cơn say, anh hãy ra đi
để ánh mắt ấy không còn làm môi em run rẩy
để vòng tay ấy không còn làm thân thể em ngất ngây
để nụ hôn ấy không còn làm em cuồng quay mê muội
anh hãy ra đi…
thuyền đã vỡ nát, anh hãy ra đi
để mình em vượt qua phong ba, giữa cơn sóng lòng thét gào
những kí ức này, những kỉ niệm ấy
sẽ chìm sâu dưới đáy, sẽ vỡ vụn trong lốc xoáy
và thời gian sẽ xoá nhoà tàn dư câu chuyện cổ tích những giấc mơ
JUST LEAVE ME
the old days are gone, just leave me
leave me here all alone, full of melancholy
these pieces of moonlight, those pieces of sunbeam drop on the keyboard
gloomy melodies drift through the sigh of the solitary black night
leave me
leave myself in ruin, just leave me
and that rose will no longer bleed my heart
and those words will no longer hurt my soul
and those fragrance and shades will no longer fade away
leave me
leave myself drenched in whiskey, just leave me
and that look will no longer shake me
and that hug will no longer burn me
and that kiss will no longer drive me crazy
just leave me…
the boat is broken, just leave me
let me overcome the storm all alone, surrounded by these screaming waves
these memories, those impressions will sink deeply in the profound, will crumble in the tornado
and time will erase the remnants of the fairy tale of dreams