Cách đây mấy năm, một bạn đã “cảnh báo” tôi rằng chả mấy chốc con AI thay con người sáng tác nhạc, chơi nhạc, nhái giọng… bờ lum bờ la. Nhưng việc gì phải sợ cơ chứ, mặc dù tôi rất dốt tiết tấu nói riêng và chưa từng nghĩ tôi giỏi thứ gì đó nói chung (đến cái selfie sống ảo cũng phải cậy đến cái người làm app chứ tôi biết gì đâu).
Ví dụ, đây là giai điệu cảm hứng dựa trên hai dãy số về ngày tôi được chụp ảnh và ngày tôi post ảnh (mà tôi bất chợt thử nghiệm khi không hề nghĩ đến chuyện AI): Nếu coi C là 0, xuống dần B là 1, A là 2, G là 3, F là 4, E là 5 thì 1505201520012021 sẽ thành B-E-C-E-A-C-B-E-A-C-C-B-A-C-A-B, thêm tí tiết tấu với lyrics thì sẽ ra những nốt nhạc như trên hình.
Có điều AI không có được sự lắt léo của tiềm thức, xắt xéo của tâm thức, thăng trầm của tâm trạng, liên kết những chiều sâu cảm xúc, cái hay của sự xáo trộn thêm những “mớ bòng bong” của tâm hồn, màn tung hứng không gian thời gian, trí thông minh phối hợp giữa các giác quan, cuộc gặp gỡ tình cờ hoặc chủ tâm, mối đan xen vô tình hoặc hữu ý giữa trái tim người với người… (kể mãi không hết) để làm nên một tác phẩm nghệ thuật thực sự và tạo ra những kiệt tác, vĩ nhân bất tử.
Có cái giai điệu kia rồi, tôi chọn thêm một key nữa là “đỏ thắm” và dựa theo đó mà viết mấy lời – đây chỉ là một khoảnh khắc ngẫu hứng chứ tôi chưa có ý định phát triển thành một bài hát:
Cánh buồm thắm giờ đây đã phai màu
Còn mang theo những ao ước trẻ thơ?
Đóa hồng thắm giờ đây đã úa tàn
Còn đưa hương say lòng bướm trắng mộng mơ?
Môi đỏ thắm giờ đây đã khô lạnh
Còn tơ vương nụ cười lấp lánh hồn nhiên?
Tim nồng thắm giờ đây đã vỡ oà
Còn hân hoan dòng máu nóng ngày xanh?
Hoặc nếu cái key là “chia ly” thì có thể là “Thế là hết giờ đây đã xa biệt”, “bầu trời” thì “Mây hờ hững vẩn vơ cuối chân trời”, “giận hờn” thì “Anh cười nói còn tôi khóc âm thầm”, “cây cối” thì “Cây mận trắng nở hoa đón xuân về”, “động vật” thì “Con mèo béo chồm lên cối xay thịt” cho ngầu xí hoặc “Cô mèo ú nằm trên cối xay tròn” cho tao nhã (chỉ cần lái nhạc đệm, chất giọng và phong cách tí chút).
Tôi chọn pizza thay vì burger (một miếng nhỏ pizza còn hơn cả cái burger, thà rằng như vậy, nếu có ai đó so sánh về giá, tương tự cho những liệt kê tiếp theo), cũng như tôi thích quần áo bền mặc được nhiều năm chứ không theo fast fashion, muốn đồ dùng tranh tre nứa lá thay vì plastic, thủ công thay vì công nghiệp, thích sách vở và ghét TV, yêu hội hoạ hơn đồ hoạ, giao hưởng hơn EDM… Và đương nhiên, giữa hai loại AI, tôi chọn Artistic Inspiration chứ Artificial Intelligence thì tôi ngán.
Cơ mà, chém gió vậy đủ rồi, tôi phải tiếp tục nghĩ cách kiếm 333 tỉ trong năm nay để còn mua hòn đảo riêng và một piano Steinway & Sons nữa chứ!