Đây là hai nhân vật nổi tiếng về cái thứ gọi là tình yêu lãng mạn trong nhà tớ. Chuyện là thế này:
Một hôm nàng Heo héo mượn bà ngoại bộ đầm màu cánh sen thêu kim tuyến để đi dự lễ hội hoá trang làng bên tổ chức, chả là cũng mới phải lòng anh Ngỗng nghẽo, nhưng bà bảo hôm trước bà chơi đuổi bắt bị mụ Diều hâu diều hung túm rách toạc cả lưng áo, đem sang chị Sóc sọc, chị Sóc sọc bảo anh Sẻ xù siêu hơn, anh Sẻ xù thì kêu bận đi ăn đầy cữ con cô Bò bạch, đành phải sang chú Bồ nông bồ niêu dù đường xá có hơi trắc trở. Sang được đến nơi chú ấy kêu bó tay, muốn sửa được thì đến lão Quạ quéo, mà lão ấy cắt cổ ác. Lương hưu tháng trước bà ngoại còn chưa nhận được, huống gì tháng này. Thế là nàng Heo héo cứ sụt sa sụt sịt, đỏ hoe cả mắt.
Đúng lúc đó bà nội gọi điện, bà nội nghe kể lể sự tình cất công lên tận miền núi mượn bà bạn cũ bộ cánh. Nhìn thấy nó nàng Heo héo lại còn khóc to hơn vì vừa cũ vừa hôi. Bà giận, bà bảo không mặc vào thì chớ có mà sang nịnh ăn bà. Nói đến chuyện ăn uống là nàng Heo héo lại cuống cả lên, xỏ vội xỏ vàng bộ cánh lông cừu vào, ngột ngạt phát điên. Nàng cắn răng chịu đựng khi tưởng tượng được tay trong tay anh Ngỗng nghẽo du dương trong điệu nhạc valse.
Thế nhưng đến nơi nàng thấy anh chàng được vây quanh bởi các mỹ nhân Vịt vều, Gà ghệch,…; nhìn nàng các mỹ nhân kia cười rũ rượi, chỉ chỏ chế nhạo, anh Ngỗng nghẽo đầu vuốt keo ăn mặc sành điệu cũng hùa vào. Nàng Heo héo như thấy đất trời sụp đổ, chết lặng trước bao con mắt. Bỗng đâu chàng Cừu cồ gầy gò đi tới, đưa tay điệu đà, nghiêng mình lịch sự mời nàng nhảy điệu tiếp theo. Nàng như thấy đất trời vụt dậy, cất cao tiếng nhạc và toả sáng chói ngời, còn mình thì là trung tâm của vũ trụ. Nàng gật đầu e thẹn rồi ngẩng cao đầu kiêu kỳ, xoay mình sùng sục trong tiếng nhạc valse. Về phần chàng Cừu cồ, đã tuyên bố trước bàn dân thiên hạ là cừu chỉ lấy cừu, khốn nỗi mắt chàng cận lòi, lại còn cố tình giấu béng kính trước buổi khiêu vũ nên nhầm nàng Heo héo là cừu thật. Thiên hạ bàn tán ầm ĩ, nhưng anh chị cứ say sưa. Ai đó nổi hứng réo lên “kiss kiss kiss”, thế là tất cả hùa vào hò reo “kiss kiss kiss”. Chàng và nàng ngỡ đôi mình đẹp nhất thế gian, ai nấy ngưỡng mộ nên đâm ra kiss thật. Kiss cái chàng mới phát hiện nàng không phải cừu chính hiệu, nhưng than ôi theo gia phả họ nhà heo để lại thì các heo phải và chỉ được lấy người đầu tiên và duy nhất mình kiss. Đến lượt chàng thấy trời đất sụp đổ. Chàng hoá đá. Nàng tiếp tục hoá đá, nhưng vì hạnh phúc. Lại còn tưởng chàng cũng như mình, hạnh phúc đến độ hoá đá.
Chỉ có bác Cú cụ, người thông thái, nắm rõ tình hình tâm lý tình cảm độ tuổi mới lớn, hiểu được điều gì đang xảy ra, kéo chàng Cừu cồ ra thì thào. Bác bảo nếu không lấy nhau thì tổn hại danh dự của nàng, chàng Cừu cồ cãi nếu lấy nhau thì tổ hại danh dự của chàng. Thế rồi bác điềm tĩnh hỏi sao qua một cái kiss lại phát hiện nàng không phải là cừu, chàng bảo cảm giác đặc biệt lắm. Bác lại hỏi đặc biệt theo nghĩa gì, chàng ậm ờ ậm ờ một lúc rồi chẳng nói chẳng rằng tiến thẳng tới nàng, quỳ gối, và… cầu hôn trước bao con mắt tròn con mắt dẹt (và giờ đến lượt họ hoá đá)!
Ngay hôm sau họ kết hôn. Bộ đầm cánh sen mà bà ngoại phải cắn răng đem cái máng đồng đi cầm đồ lấy tiền sửa để có cái cho cô cháu mặc làm cô dâu đã không được thực hiện sứ mệnh quan trọng: chàng muốn nàng mặc nguyên bộ lông cừu đã giúp hai người đến với nhau và năn nỉ tớ chụp một bức ảnh cưới thật đẹp!