Địa ngục

Địa ngục

– Sao trông mẹ buồn vậy? – con trai tôi tròn xoe mắt hỏi; hôm qua chúng tôi đã rất vui.

– Giờ là lúc mẹ không hiểu mình muốn gì. Vì thế mẹ sợ. Mẹ sợ trở thành kẻ dửng dưng.

– Mẹ có một ông chồng tuyệt diệu, hai đứa con tuyệt vời, chúng ta là một gia đình hạnh phúc. Điều gì trên đời còn khiến mẹ mong muốn hơn? – con gái tôi thẳng thắn hỏi, nhưng với một chút lo lắng.

– Mẹ biết. Nhưng sự hoàn hảo đôi khi khiến ta quên đi giá trị thực của nó, ta xem nó như nô lệ, xem nó là điều hiển nhiên. Lúc gặp khó khăn ta mới nhận ra giá trị của điều hay. Ví dụ, một ví dụ thôi nhé, nếu con ăn một quả đào chín, rồi tiếp tục ăn một quả đào chín nữa, quả thứ ba, quả thứ tư cũng vậy… con sẽ định nghĩa đào là một thứ quả mềm, ngọt, thơm…, còn loại quả cứng, xanh, đắng không gọi là quả đào. Nhưng sau khi ăn một quả xanh do chính tay con hái giữa những quả chín từ cái cây duy nhất, con sẽ không cho là vậy nữa. Thế là con biết nâng niu quả chín và từ đó chỉ chọn quả chín để ăn.

– Đôi khi có người thích ăn quả xanh. Mẹ không thích vì nó làm mẹ khó chịu, nhưng họ lại thích vì một vài lý do nhất định. Trong chừng mực nào đó thì chấp nhận được. Tốt hơn là mẹ nên tôn trọng sở thích của người khác nếu nó không gây hại đến ai cả. De gusti bus! – con trai tôi không đồng ý.

– Theo chị thì người ta phải phân biệt rạch ròi điều tốt với cái xấu. Cái xấu, như sự đắng chát của quả đào, là không chấp nhận được.

– Mỗi chúng ta có một cách nhìn riêng về thế giới. Chị phát biểu gì về chuyện bố thì ghét cafe vì nó đắng, còn mẹ thì kết nó như bạn tri âm? Một ngày thiếu cafe là mẹ không chịu được, mẹ sẽ đánh vỡ mọi thứ! – con trai tôi cười rất đắc thắng.

– Đầu hàng, đầu hàng vô điều kiện! Chính chị cũng thích cafe! – con gái tôi vừa nói vừa giơ chiếc khăn giấy lên vẫy.

– Thôi nào các con. Mẹ không muốn đào sâu vào sở thích người khác như các con nghĩ. Mẹ chỉ muốn thay đổi không khí một chút để chắc rằng mình đang sống hạnh phúc.

– Điều này nói lên mẹ muốn gì rồi nhé! – hai đứa nhỏ đồng thanh.

Đó là một mẩu hội thoại hàng ngày trong gia đình tôi. Chúng tôi yêu tranh luận trong hoà bình để hiểu nhau và hiểu cuộc sống hơn. Tôi yêu cái tổ chim với hai chú chim non và ông bố của chúng. Một chú tên là Elena, 12 tuổi. Nó ham mê chơi violon đến kỳ lạ, còn dành thời gian học cả cho tôi nữa, vì đó là ước mơ lớn mà tôi chưa thực hiện được. Chú kia, Valentino, 10 tuổi, ước ao trở thành một chính trị gia, dù tôi vẫn thích nó trở thành hoạ sỹ. Thú vui chung lớn nhất của chúng là làm trò phù thuỷ. Về đứa con gái, tôi hiểu tại sao: tiếng violon càng ma thuật thì người nghe càng thấy tuyệt đỉnh. Nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu một chính trị gia có thể làm trò ma thuật không! Chúng còn tuyên bố: “Chúng con sẽ giỏi hơn Harry Potter!”

– Mẹ lại tiếp tục lơ đễnh. Sao vậy mẹ? – Valentino cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.

– Chúng con vừa hội ý với nhau sẽ đưa mẹ đến một nơi mẹ chưa từng đến. Nhưng phải thề với chúng con là mẹ sẽ thật bình tĩnh và không được sợ gì cả.

***

Nói rồi Elena cầm cây violon, ra hiệu cho em trai hành động với chiếc khăn ma thuật trong tay (cái khăn này chúng có được sau một chuyến du lịch với trường trên một sa mạc Trung Đông. Hôm nào tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện). Tiếng nhạc vút lên, cái khăn ma thuật được tung cao, trời sập tối, gió rít lên, những chiếc lá bay hỗn độn và tôi bị hút vào một không gian sâu thẳm, tưởng như không có giới hạn. Không biết tôi ở trong tình trạng đó bao lâu thì bị một cái gì đó làm chựng lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi nhận ra dưới chân không có mặt đất mà phía xa xa bên dưới gợi cảm giác có một vực thẳm với những vách đá nhọn hoắt lởm chởm, đâu đây vọng tiếng gào khóc thê thảm và tiếng than van không nguôi. Bên phải, bên trái, đàng trước, đàng sau tôi là những vật thể và hình dạng xám xịt chầm chậm trôi nhưng không biểu hiện bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Phía trên tôi không có gì cả, khó khăn lắm mới thấy một lỗ nhỏ xíu tít đàng xa, chỉ cho phép một chút ánh sáng xuyên qua. Tôi tưởng tượng mình là một hạt bụi lơ lửng trong một chiếc chai rỗng không cách nào thoát ra được.

– Ta đã bảo anh bao nhiêu lần mà cứ vào lỗ tai này lại ra lỗ tai kia – từ đâu vang lên tiếng the thé – Anh không chừa được cái thói chõ mũi vào mấy cái tổ kiến kềnh. May cho anh là không bị chúng ăn tươi nuốt sống luôn đấy!

Tôi vẫn đứng lặng. Không biết nên vui vì có sự sống hay lo lắng vì chưa biết chủ nhân của giọng nói độc ác hay lương thiện.

***

Các con tôi hay chơi khăm tôi lắm. Không bao giờ tôi biết trước sẽ được tặng trò gì. Một lần chúng cho tôi nằm giữa những đám mây. Khi tôi đang tận hưởng sự tự do tột đỉnh thì “oooaaammm…”, một con ngáo ộp bỗng xuất hiện trong không trung với những chiếc vòi tua tủa, chẳng thể phân biệt được đâu là mắt mũi, đâu là mồm miệng. Nó cứ quẫy ầm ầm cái cơ thể bẩn thỉu và nhàu nát, tôi thì hét lên thất thanh và rơi ào ào xuống đất, tưởng xương xẩu mình mẩy sắp đi mỗi nơi mỗi mảnh. May sao đầu tôi cắm phập xuống đống cỏ khô vẫn còn thoang thoảng mùi thơm. Nhận ra mùi thơm để biết mình còn sống, tôi rã rời quay mình lại… Nhưng ngay khi mở mắt, tôi nhận ra luôn con ngáo ộp kỳ quặc cũng theo sau. Không thể trốn chạy, tôi lại nhắm mắt. Đầu tôi lúc đó hiện lên đúng một chữ: “Chúa ơi, con chết!”. Con ngáo ộp lao ầm xuống phủ lấy người tôi. Sau khi nằm bất động vài phút, tôi bắt đầu tự hỏi: “Quái, sao cái chết đến nhẹ nhàng thế nhỉ. Bao nhiêu người cứ sợ cái chết, lạ thật!?” Khi tôi đang nghĩ ngợi (mà không nhận thức là mình đang nghĩ ngợi!!!) thì những tiếng cười rộn rã (nghe rất quen) tới gần. Bỗng ánh sáng chói loà ập vào mắt tôi. “Thiên đường là đây. Người ta so sánh tất cả những niềm hạnh phúc lớn lao với thiên đường, nhưng gia đình tôi còn tuyệt diệu hơn” – tôi thở dài. Ai đó cầm tay tôi kéo lên. “Chắc là một thiên thần duyên dáng” – tôi tự an ủi. Tiếng cười trở nên rộ hơn, quen hơn. Sau khi làm quen được với ánh sáng, tôi nhận ra người đỡ mình dậy là ông chồng, còn tiếng cười đến từ các con, bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Ôi mẹ ơi, tôi đang nằm trên đống cỏ yêu thích của Bonbon trong góc vườn, nơi nó ngủ mùa đông và nghịch ngợm các mùa khác. Con ngáo ộp hoá ra là cái khăn trải bàn bê bết nào sô cô la, nào bơ sữa và những thứ quái quỷ gì đấy Valentino và Elena ném nhau đùa hồi sáng, trong khi những cái vòi tua tủa là những sợi mỳ ống! Tôi còn biết làm gì khác hơn là cười như nắc nẻ cùng bố con chúng?

Lần khác, khi chúng tôi phải chịu đựng cái nóng oi bức, thấy bố mẹ nhìn nhau chán chường, các con tôi đề nghị tổ chức một chuyến nghỉ mát. Tôi thì muốn đến chốn yên tĩnh trong khi chồng tôi thì lại thích nơi ồn ào náo nhiệt. Sau một hồi tranh luận mà chẳng giải quyết được vấn đề, các con quyết định để bố chúng cưỡi một con tôm khổng lồ nhảy lên ngụp xuống giữa những con sóng lớn, tôi thì nghỉ ngơi giữa một hồ sen.

Tuyệt làm sao! Nơi đây hội tụ tất cả các yếu tố để làm mê đắm các giác quan của con người: ta tận hưởng mùi thơm thanh đạm mà quý phái của hoa sen, ta nằm lên một chiếc lá sen tròn nhất, mượt nhất, ta gối đầu lên một giọt sương, ta đắp lên mình một cánh sen mềm mại với màu hồng tình tứ, ta chạm vào những hạt phấn mịn màng của bông sen dập dềnh bên cạnh, ta lim dim mắt thưởng thức giai điệu nhịp nhàng của thiên nhiên…

Khi tôi đang đắm mình trong những món quà thiên nhiên ban tặng thì một quả cầu trong không trung tiến đến gần. Nó trong veo, mang màu xanh lam của một loài hoa dại mà tôi rất yêu. Nó có mắt, miệng nhưng không có tay chân. Nó cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại. Nó bắt đầu cất tiếng hát trong như cơ thể nó, êm ái như nụ cười của nó. Tôi hài lòng tin rằng mình đang bị mê hoặc bởi món quà hai đứa con tặng. Rồi tôi cảm thấy mình nhẹ bỗng và từ từ bay lên bầu trời, chìm trong tiếng hát của quả cầu. Đó là một trong những cảm giác kỳ diệu nhất đời tôi. Tôi lại lơ đãng nhắm mắt lại…

Tôi chợt thấy mát mát. Mở mắt ra tôi thấy mình ở trong quả cầu trong suốt. “Điều ngạc nhiên nào các con tiếp tục giành cho mình đây?” Tôi nhìn xuống dưới: trái đất trở nên óng ánh muôn màu, được tạo bởi vô số những quả cầu to nhỏ khác nhau, như đang hào hứng thi xem ai đẹp nhất.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Tôi muốn kêu lên “Các con, thả mẹ ra nào. Đủ rồi đấy. Mẹ không thể thở được nữa!”, nhưng tôi không nghe thấy được cả tiếng của mình; tôi lo rằng nó đã bị quả cầu ăn mất. Nhưng tôi vẫn nghe được tiếng gió lướt, tiếng vỗ cánh của một con chim.

Khi tôi sắp không thể chịu nổi thì có tiếng của Valentino:

– Mẹ ơi đừng lo. Chúng con đến cứu mẹ đây!

Tôi bị xê dịch qua lại tất cả mọi hướng mỗi lúc càng dữ dội hơn. Trong đầu tôi lúc ấy bao trùm một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Tiếng violon nhịp nhần của Elena từ từ cất lên. Tôi nhận ra vì ngày nào nó cũng chơi cho chúng tôi bản nhạc này. Quả cầu đang giam tôi không cử động mạnh mẽ như lúc trước nữa mà dần dần dần dần dừng lại… Một cái gì đó phủ lên mình nó… Tôi rơi xuống… Tôi được đỡ lấy trước khi chạm mặt đất…

Sau khi hoàn hồn, tôi nhận thấy mình đang ở trên tấm khăn ma thuật khi hai đứa con nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi hiểu rằng tất cả những điều vừa xảy ra không phải là một chuyện đùa vì chúng chưa bao giờ lo lắng như vậy. Hoá ra quả cầu là một tiểu phù thuỷ, với tiếng hát mê đắm đã quyến rũ nhiều người và giam cầm họ trong cơ thể; sau một khoảng thời gian nhất định những tù nhân sẽ tan ra và trở thành một phần cơ thể nó. Càng có nhiều tù nhân thì cơ thể đó càng lớn và càng nguy hiểm.

Về phần các con tôi, trong khi tôi đang gặp nguy hiểm, thấy cây sơ ri tôi yêu thích rung ào ào một cách lạ thường, chúng linh cảm có chuyện chẳng lành đang xảy ra và lập tức đi cứu mẹ. Valentino bay lên cao chiến đấu với quả cầu bằng chiếc khăn ma thuật. Đầu tiên nó không thể chạm vào quả cầu vì nó rất tinh ranh và nhanh nhẹn. Khi Elena cất tiếng violon, tiếng đàn đã làm mê hoặc nó và Valentino đã làm được việc cần làm: trùm chiếc khăn ma thuật lên quả cầu. Nó bị vỡ tan thành nước; đồng thời chiếc khăn cũng lao nhanh xuống và đỡ lấy tôi. Sau sự việc đó, các con tôi trở nên thận trọng hơn trong những trò phù thuỷ (nhưng thi thoảng chúng lại quên mất và hành động một cách ngẫu hứng).

***

Chúng ta hãy quay trở lại nơi tôi vừa tới. Một giọng khàn khàn phản lại giọng chanh chua:

– Cô thì không chõ mũi vào tổ kiến mà chõ mũi vào chuyện người khác!

– Thì sao nào? Ta tài giỏi còn anh thì đần độn! Đần độn đần độn đần độn…!

– Ta siêng năng còn cô thì lắm lời! Lắm lời lắm lời lắm lời…!

– Đần độn đần độn đần độn…!

– Lắm lời lắm lời lắm lời…!

– Hai đứa có im ngay không? – giọng nói thứ ba khởi động, nghe phều phào như đến từ thời tiền sử.

– Đần độn đần độn đần độn…!

– Lắm lời lắm lời lắm lời…! – cuộc cãi vã vẫn tiếp tục.

– Bulubili, ta lật ngược ngươi lại, còn Bolobala, vì công lý ta sẽ quẳng ngươi lên cây! – giọng thứ ba gào lên.

Lời đe doạ có hiệu quả ngay tức thì. Đúng lúc ấy xuất hiên trước mắt tôi hai thân hình to lớn. Dù đã phải tập làm quen nhiều với việc giữ bình tĩnh trong những cuộc phiêu lưu trước, lần này tôi vẫn cảm thấy một sự bất ổn, vì một lý do đáng được chấp nhận: trông họ rất đáng sợ! Họ tiến lại gần tôi: một người đàn ông cùng một con chó lông dài, sau đó tôi còn nhận ra một con quạ đang nhảy nhót trên đầu người đàn ông đó.

– Cô làm gì ở đây? Ta chưa bao giờ thấy ai mặc áo đỏ ở đây cả – ông ta hỏi (hoá ra chính ông này khi nãy đã buông lời đe doạ). Cả ba tròn xoe mắt nhìn tôi.

– Ta đi chơi.

– Đi chơi ở đây á? Điên à?

– Ta không điên. Ông điên mới nghĩ ta điên!

– Ta không điên. Vì đây là lãnh thổ của ta.

Có vẻ ông ta nói thật. Người ta thấy điều đó nếu làm một phép so sánh diện mạo của ba nhân vật trước mặt tôi với khung cảnh xung quanh. Tôi đã kể sơ sơ với các bạn khung cảnh, giờ tôi kể về ba nhân vật mới; tôi tin là các bạn muốn biết lắm rồi! Thành thật mà nói, tả họ còn không khó bằng tả nỗi ngạc nhiên của tôi: người đàn ông là một quả cầu đầy râu tóc! Không đùa đâu! Tôi không biết ông ta bao nhiêu nghìn tuổi mà đến nỗi hàng trăm hàng trăm vòng râu tóc quấn quanh cơ thể! Nói thế thôi cũng đủ để các bạn tưởng tượng! Về phần tả hai con vật thì có khó hơn đôi chút. Đặc điểm kỳ quặc nhất của con chó là, ngoài bốn cái chân như các con chó khác, nó còn có thêm hai cái trên lưng, cái đuôi thì mọc trên trán trong khi đôi mắt lại được đính vào hai bên hông (tôi tự hỏi có nên gọi nó là con chó không, nhưng tạm thời chúng ta cứ quy ước với nhau đó là con chó đã!). Con quạ không có cánh, nhưng có hai cái tai dài lắm, dài đến độ phủ kín cả bộ vuốt. Tôi gọi nó là quạ bởi nó có bộ lông đen, đen tuyền và chất giọng the thé, vô cùng the thé. Tôi còn đoán được tên nó là Bolobala còn con chó là Bulubili dựa vào lời đe doạ rất hiệu quả kia.

– Sao ông lại sống ở một nơi khổ sở đến vậy? – tôi tò mò hỏi ông ta.

– Ta không chọn, mà tội lỗi ta chọn.

– Ta không hiểu! – tôi càng tò mò hơn.

– Đây là địa ngục, hiểu chưa? Đi chơi mà không biết mình chơi ở đâu. Rõ là vô lý.

– Vô lý vô lý vô lý! – Bolobala xen vào.

Không thèm nhắc lại lời đe doạ nữa, ông chủ tung nó lên một cái cây rất cao. Tôi tin rằng các bạn biết tại sao lại thế: con quạ cứ phải ở yên trên đấy vì không thể bay!

– Ta sẽ kể chuyện của ta sau. Giờ ông kể chuyện ông trước đi!

– Ta đang cố gắng chuộc lại lỗi lầm với hy vọng được quay lại cõi trần, vì thế ta sẵn lòng kể cho cô nghe. Ngày xưa ta sống ở một đất nước xinh đẹp mà ta yêu như quê hương thứ hai của mình. Quanh ta luôn có những nàng tiên xinh xắn dễ thương làm ta hạnh phúc.

– Rồi sao nữa? – tôi hồi hộp.

– Nhẽ ra ta cũng nên dễ thương và tốt bụng như họ nhưng ta lại không thế. Ta bắt họ làm bao nhiêu thứ trong khi ta rong chơi du hí khắp nơi.

– Ta không thấy xấu xa lắm. Nhiều người còn tồi hơn thế mà có bị tống xuống địa ngục đâu.

– Đừng ngắt lời ta! Tiếp tục dỏng tai lên mà nghe đây: giữa các nàng tiên đó có một nàng cực dễ thương, dễ thương đến mức khó tin. Nhưng càng dễ thương bao nhiêu ta càng muốn chọc giận bấy nhiêu.

– Tội đấy cũng vẫn còn chưa đến nỗi bị đày xuống địa ngục!

– Thế thì không phải cô đi chơi, mà bị đày xuống đây vì tội nói dối.

– Rõ là vậy rõ là vậy! – con quạ quên mất là mình đang bị phạt. Nhưng ông chủ nó chẳng buồn quan tâm nữa.

– Tội lỗi này vẫn chuộc được trên nhân gian mà!

– Nhưng niềm đam mê lớn nhất của ta là trêu tức nàng ấy!

– Sa…o… sao…cơ…??? – tôi lắp bắp.

– Ta kể khắp nơi về vài người yêu vô hình của nàng.

– Nhưng… nhưng… trên thực tế… thì… thì… thế nào…? – tôi càng bối rối.

– Cô… cô… cô là… trên thực tế… nàng chẳng có ai cả…

– … thế… thế… ông là… là…

– Đúng thế… ta là… Antonio tội nghiệp đây… Còn ngươi là… Luna. Ta nhận ra ngươi rồi.

– … nhưng… nhưng…

– Không tin à? Ta kể ngươi một vài chuyện để chứng minh ta là Antonio.

– … ừ… ừ… tin rồi… nhưng… nhưng… – tôi lại tiếp tục lắp bắp.

– Vì thế ta phải kể ngươi cái gì đó, để có thể làm ngươi bình tĩnh hơn.

– … tin… tin mà…

– Ta cho là ngươi chưa tin. Một hôm, trong lớp, ngươi làm ta lúng túng đến độ làm đổ cả chai nước vào người, rồi còn làm ta cứ tưởng bở là ngươi thích ta… Ta còn sợ chuột nữa, sợ lắm!

– Thôi đi…! – Sau những lời thật thà của anh thầy, tôi trở nên bình tĩnh hơn. – Ta biết ta biết ta biết! Nhưng sao ngươi trở nên già cỗi và xấu xí thế này?

– Đó là nỗi đau lớn nhất của ta – Antonio thở dài thườn thượt – Một ngày trên nhân gian tương ứng với một năm ở địa ngục. Ta già đi và xấu đi nhanh gấp 365 lần so với người thường.

– Già già già! Xấu xấu xấu! – Bolobala phụ họa.

– Nghe này, ta không hiểu sao một người tốt bụng như ngươi lại bị đuổi khỏi trần thế. Con người ai chẳng có lỗi lầm!

– Nhưng ngươi không thể biết hết tội lỗi của ta.

– Ngay cả ta, một con vật chân thật và tốt bụng nhường này mà còn bị tống cổ xuống địa ngục nữa là… huống chi ông ta… Cô đừng quá ngạc nhiên… – Bulubili vừa thở than vừa cố giải thích cho tôi.

Anh thầy giận dữ lật ngược Bulibili. Thế là con chó tội nghiệp phải cố sức giữ thăng bằng. Đôi mắt bên hông của nó biểu hiện một sự khẩn nài đến là thảm thương.

– Không tra tấn nó nữa! Ta chỉ nói tiếp khi ngươi trả tự do cho nó.

Antonio miễn cưỡng làm theo lời tôi. Bulubili nhìn tôi với lòng biết ơn.

– Theo ta – tôi tiếp tục – tội lỗi lớn nhất của ngươi là quá để ý đến tình trạng hôn nhân của ta. Đầu tiên ta không thích thế, nhưng rồi ta có thể hét lên với ngươi là người yêu của ta là một nửa thế giới!

– Thế thì ngươi chẳng bao giờ thoát ra khỏi chốn này. Ngươi sẽ phải ở đây trọn đời như ta. Cầu nguyện đi! Cái tội biện bạch cho thói hư của kẻ khác, đặc biệt thói hư của ta, là không thể tha thứ.

– Thật lòng mà nói, ta không đổi trắng thay đen, nhưng ta có lòng vị tha. Có lần ngươi nói với ta “lòng vị tha sẽ trở thành một vấn đề khi nó trở thành sự dửng dưng” và “sự dửng dưng thật nhàm chán”; về phần mình, ta cũng dị ứng với sự dửng dưng nhưng trên quan điểm cá nhân thì tội lỗi của ngươi có thể tha thứ.

– Ta cảm động trước sự bướng bỉnh của ngươi như ngày xưa!

– Cảm ơn, nhưng không dám! Ta bướng bỉnh một cách trong sáng.

– Nhưng ngươi không thể bướng bỉnh trước điều tồi tệ!

– Ngươi vừa nói gì cơ? Ngươi đã làm điều gì thật tồi tệ à?

– Đâu… đâu có… ! – Giờ đến lượt anh thầy lắp bắp.

– Sự bối rối của ngươi cho ta biết ngươi đang giấu diếm chuyện gì đó. Ta cũng chẳng thêm hỏi thêm làm gì, như ngày xưa. Ta muốn ngươi kể một cách tự nguyện Ta không ép ngươi làm điều ngươi không ưa – khuôn mặt quá ảo não của anh thầy khiến tôi không nỡ đào sâu thêm nỗi đau – Nếu ngươi không thích kể thêm gì nữa thì ta bắt đầu kể chuyện của ta đây. Chúa trời đã ban thưởng cho ta một đức ông chồng tuyệt vời với hai đứa con tuyệt vời bởi ta luôn sống lương thiện. Để thay đổi không khí một chút ta xuống đây chơi và tình cờ gặp ngươi.

– Thế… thế… ngươi lấy chồng rồi à? – Antonio không giấu nổi nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

– Đúng vậy, ta không phủ định điều khẳng định. Ta đang sống rất hạnh phúc.

– Nhưng… ngươi nói với ta là sẽ làm bà cô trọn đời cơ mà! – Anh thầy cố sức gào lên nhưng không thể. Có một cái gì đó ngăn giọng anh thầy lại.

– Chính ta nói thế đấy. Nhưng cái thái độ trên khuôn mặt ngươi lúc ngươi bảo “Vậy thì hay hơn!” làm ta quyết định phải lấy chồng. Ta là người hạnh phúc nhất trần đời vì có một gia đình hạnh phúc đến vậy.

– Ôi Chúa ơi… nhẽ ra ta không nên nói vậy…

– Nhưng với ngươi đâu có quan trọng, phải không?

– Quan trọng với ngươi.

– Đúng. Quan trọng. Vì ta ưa thách thức.

– Ôi, thế thì đây là điểm chung nhất giữa ngươi với Diêm vương rồi.

– Vậy sao? Diêm vương cũng thích thách thức à? Ta vừa nghĩ ra một điều rất hay để thách thức hắn.

– Như thế nào? – Antonio hỏi với điệu cười rất ẩn ý (nhẽ ra tôi phải đoán được ý nghĩa của nụ cười đó. Nhưng sự ương ngạnh của tôi, bừng lên như một ngọn lửa trong gió, đã đốt cháy trong giây lát trực giác).

– Ta sẽ bảo các con ta đưa cả ngươi về trần thế.

– Ta lo cho ngươi lắm. Diêm vương là kẻ hung dữ và độc ác. Hắn không bao giờ chịu khuất phục một ai. Ta sống ở đây vẫn tốt… thật mà… – Anh thầy kéo dài giọng ra.

– Không, các con ta giỏi lắm. Chúng sẽ giúp ngươi thoát khỏi đây – Tôi khẳng định một cách đầy tự hào.

– Hay quá. Ta phải làm gì để trả ngươi cái ơn lớn này đây?

– Ta không làm cho ngươi mà là để thách thức Diêm vương.

***

Tôi không thể kể với các bạn các con tôi đã giải cứu anh thầy khỏi địa ngục thế nào. Tôi hứa với chúng rồi.

Giờ tôi là Luna với ý thức tương lai. Luna với ý thức hiện thời đang sống hạnh phúc với ông chồng và hai đứa con thích làm trò phù thuỷ trong thề giới tương lai. Nếu một ngày thấy tôi ngơ ngác, các bạn hãy hiểu là chúng đã đổi chỗ cho nhau. Nghĩa là xảy ra một trong hai trường hợp: hoặc anh thầy đã thay đổi cách nghĩ của mình, hoặc tôi đã thất bại. Tôi hy vọng, nhưng không nghĩ sẽ xảy ra trường hợp đầu. Cứ chờ, chúng ta sẽ thấy.

Những gì tôi vừa kể với các bạn là thật, rất thật. Tôi đã thề với anh thầy là sẽ không kể với bất cứ ai. Nhưng tôi không thể tha thứ cái tội đã tuyên bố trước lớp là “Niềm đam mê lớn nhất của ta là trêu tức Luna!” Chính anh thầy là người chính thức châm ngòi cuộc đấu tay đôi giữa hai chúng tôi.

[Luna – Classe di Scrittura – Professorino Antonio Maconi]