EM là lời tôi viết trên nền nhạc SHE (1974) của Charles Aznavour, có thể bạn cũng đã từng nghe Elvis Costello hát SHE cho nhạc phim Notting Hill (1999) về câu chuyện tình giữa cô minh tinh Anna và anh bán sách William. Vốn dĩ đã yêu Charles Aznavour rồi, tôi lại còn rất thích ca khúc này vì nó có nhiều yếu tố tạo nên một tình yêu bền vững: sự dí dỏm trìu mến, những cung bậc cảm xúc đa dạng, xung đột được thấu hiểu, thông cảm và hoà giải, điều thân quen tạo sự quyến luyến, điều mới mẻ luôn muốn khám phá và được khám phá… Ý ca và cách dùng từ cũng khá độc đáo: “Nàng là cả trăm sắc thái chỉ trong vòng một ngày”, “Nàng là người đẹp hay quái thú, là nạn đói hay bữa tiệc xa hoa, nàng có khả năng biến một ngày thành thiên đàng hay địa ngục”, “Nàng là tấm gương phản chiếu giấc mơ của tôi, là nụ cười soi bóng nơi dòng suối, nhưng có thể bên trong nàng không giống như lớp vỏ bề ngoài”, “Nàng luôn tỏ ra hạnh phúc giữa đám đông, đôi mắt nàng kiêu hãnh và kín đáo, không ai có quyền được thấy chúng nhỏ lệ”… Tôi không thể và không muốn “dịch” nguyên văn một bài hát, mà tôn trọng ý tác giả và cố gắng đưa vào những cảm xúc tương đồng. Ngoài ra, tôi cũng không phải là người có thể lấy chữ một cách “dễ dàng như lấy từ trong túi”, mà phải dùng trí tưởng tượng, dụng lý trí và vận cảm xúc để chọn lọc từ ngữ phù hợp.
Đây không phải bản “viết chân dung” kiểu Dorian Gray, một người yêu vẻ đẹp bề ngoài đến nỗi gây ra mấy vụ án mạng. Nhưng cũng giống tư tưởng Oscar Wilde ở chỗ, ông từng nói rằng trong Bức chân dung của Dorian Gray (1891) có ba nhân vật là phản thân của mình: “Basil Hallward là người mà tôi nghĩ là tôi. Ngài Henry là con người mà thế giới nghĩ là tôi. Dorian là người mà tôi muốn trở thành – ở thời đại khác”, tôi thì “Trong lời hát này có đoạn tôi nghĩ là tôi, có đoạn người khác nghĩ về tôi và có đoạn tôi muốn trở thành”, tuy nhiên đoạn nào lắp vào chỗ nào thì… còn lâu mới nói!