Sau khi viết ra một danh sách những điều mình thích, tôi nghĩ đến chuyện phân tích thêm một chút nữa, không theo thứ tự trước đó mà tuỳ hứng và dài ngắn, nông sâu bất kể. Vốn thích sự khác biệt, tôi kể những gì thuộc về mình.
Thích sách hơn TV
Tôi có hàng trăm cuốn sách nhưng không phải là mọt sách. Cuốn nào tôi cũng quý vì hoặc thích thì mới mua (ít nhất cũng từ cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy) hoặc được người khác tặng (ít nhất cũng từ sự trân trọng). Tôi thường đọc ngẫu nhiên, ít khi theo đuổi một cuốn đến cùng trong một quãng thời gian liên tục và không muốn chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi một tác giả duy nhất nào; sách với tôi như cơn gió gieo những hạt mầm, như cơn mưa tưới mát những chồi non và như tia nắng cho những bông hoa đua nở. Bất chợt cho những cảm giác bất ngờ mà tôi không mường tượng trước.
TV mang tính chất bị động, đôi khi phiền nhiễu và thực tế tôi chưa đam mê một chương trình hay bộ phim nào trên TV đến nỗi phải tha thiết với nó.
Thích sách giấy hơn sách điện tử
Đó là một cảm giác. Có lẽ bắt nguồn từ việc thích các tác phẩm kinh điển có mạch truyện, bối cảnh và cảm xúc nguyên sơ, khi thế giới còn chưa phẳng và con người chưa sống trong cảnh chẳng biết gì về người bên cạnh nhưng lại thuộc làu làu đời tư của người cách nửa vòng trái đất.
Thích ngày như đêm
Tôi thích từng thời khắc mà mặt trời mang lại, và đối với tôi lúc nào không quan trọng, mà tình huống bên ngoài, tâm trạng bên trong như thế nào. Điều tôi cần là mỗi ngày ngủ đủ, tầm 7 tiếng.
Thích người EQ cao hơn người IQ cao
Có những người cả EQ và IQ đều cao hoặc EQ và IQ đều thấp, nhưng giả dụ có hai người có tổng EQ và IQ như nhau thì tôi vẫn thích người có EQ cao hơn. Tôi sẽ không phiến diện một mực cho rằng EQ cao thường làm lãnh đạo, diễn giả hay nghệ sĩ, trong khi IQ cao thường làm nhà nghiên cứu, giáo sư hay cấp quản lý, mà chỉ nghĩ đơn giản người có EQ cao hiếm khi làm tổn thương người khác.
Thích riêng tư hơn phơi bày
Tôi thích bảo tàng, thích những câu chuyện để hiểu cái gì đã ảnh hưởng đến phong cách của một nghệ sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa tôi thích những sự riêng tư phơi bày. Bởi vì câu chuyện của nghệ sĩ truyền cảm hứng và khiến sự thưởng thức tác phẩm trở nên sâu sắc hơn. Có thể bạn sẽ bảo rằng chính tôi cũng đang kể ra chuyện riêng tư của mình, nhưng nó khác ở chỗ tôi chủ động kể ra chuyện của mình chứ không phải kể riêng cho một ai đó để họ lại mang đi kể cho người nào khác.
Thích tôn trọng hơn làm phiền
Điều này, có lẽ đầu tiên đến từ bẩm sinh, sau đó là bản thân tôi không muốn bị quấy nhiễu, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, đó là tình yêu nghệ thuật.
Con người có 5 giác quan: thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác, cộng với tinh thần và cảm xúc. Với tôi thiếu tôn trọng nghĩa là gây ảnh hưởng tiêu cực tới những khía cạnh đó của người khác.
Còi xe, đổ rác bừa bãi, chen lấn… đều dễ thấy, tôi kể ra đây hai ví dụ nho nhỏ không mấy ai để ý. Một là, vì sao vũ công ballet lại tinh tế uyển chuyển? Vì họ chỉ chuyển động trên đầu ngón chân. Tôi không đi trên đầu ngón chân được như họ nhưng tôi ý thức không dồn lực xuống gót để gây tiếng động lớn, lấy đi sự tập trung của người khác. Và tôi vẫn hay nói nửa đùa nửa thật rằng, tôi có thể đập tan nát một con muỗi nhưng không bao giờ để một cánh cửa bị đau.
Hay sự thất vọng không dành cho một con ruồi, mà dành cho người tôi từng tin tưởng tuyệt đối đã sử dụng con ruồi đó để gây phiền nhiễu. Như kiểu, tôi hào hứng và dày công làm một cái bánh kem, nhưng người ta lại thả một con ruồi đến đậu lên chiếc bánh đó. Bản chất con ruồi vốn dĩ đã thế, không thay đổi được, cứ thấy ngọt là bu thôi, nhưng tôi không còn muốn ăn cái bánh đó nữa. Và chuyện trở nên trầm trọng hơn sau khi tôi nhiều lần thể hiện sự khó chịu mà người ta vẫn thả con ruồi đó ra.
Có thể bạn không tin, cũng như bố mẹ tôi không tin, rằng tôi rất sợ tiếng kim đồng hồ cơ. Hồi còn nhỏ tôi rất căng thẳng và khó đi vào giấc ngủ khi tiếng đồng hồ tích tắc liên tục bên tai. Tôi chẳng trách bố mẹ tôi việc nó vẫn tồn tại trên tường, vì họ không hiểu được nỗi ám ảnh đó. Họ đâu phải bác sĩ tâm lý và không nghĩ nó lại có thể gây tác động xấu; tôi chỉ thấy ngạc nhiên khi nhiều người khá hiểu biết (hoặc tự xưng là hiểu biết) lại mang tính chất riêng của ai đó đùa cợt. Trong mắt bạn có thể đó là nỗi sợ kì quặc, nhưng đối với ai đó nó lại hiển hiện. Tôi không sợ nhện, nhưng có một cô bạn sợ nhện đến nỗi chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó thôi cũng có thể quẳng luôn máy tính. Tôi tôn trọng nỗi sợ của bạn, cũng như tôn trọng rất nhều điều riêng và chung khác.