Thư tình

Thư tình

Em yêu,

Tôi không biết phải nói gì với em vì có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng vẫn với lời dẫn quen thuộc, như nỗi băn khoăn của một dòng nước nhỏ khát khao trổ nhánh ra khỏi một con sông quá dài: tôi phải bắt đầu từ đâu đây? Thực sự tôi đang nhớ thương em day dứt. Em đã gắn bó với tôi trong những tháng ngày quan trọng, chúng ta đã cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn và vượt qua nhiều chặng đường. Em trong tôi và tôi trong em. Vậy mà tôi không giữ được em vì một lí do quá đơn giản.

Em ạ, tôi luôn hướng về cách đối xử với con người, sự vật, sự việc theo cách nhẹ nhàng nhất, thế nên tôi cũng tự thưởng cho mình cách giải tỏa khỏi vấn đề này ra sao. Tôi không kêu gào thảm thiết vì như thế chẳng khác nào hành hạ bản thân và người thân, tôi không dửng dưng vì tôi có tình cảm sâu nặng với em, tôi không chạy ra ngân hàng ngay lập tức để rút tiền rinh về người em song sinh của em, vì như thế chẳng khác nào tôi không chung thủy với em, tôi khinh bạc em… chẳng khác nào sự hắt hủi những nỗ lực đã trải qua để mang được em về và sự oan ức của những nỗ lực đã trải qua để có những khoản không hề được dành riêng ra nhằm xoa dịu lỗi bất cẩn của tôi (đều là những nỗ lực đã trải qua nhưng với mục đích khác nhau). Và xin lỗi em, tận đáy lòng tôi muốn thổ lộ, nỗi đau mất em thực ra quá nhỏ bé so với nhiều nỗi đau khác đang diễn ra từng phút từng giờ mà bao người đang gánh chịu, nên tôi thà sống tốt với bản thân, với mọi người và biến tình huống xấu thành một động lực, đẩy tôi ra khỏi sự lười biếng và giúp tôi đặt chân lên mặt đất. Nghĩa là nếu không có chuyện gì xảy ra với em thì có lẽ tôi vẫn không có nhiều thay đổi, nhưng sau việc này tôi buộc phải trao cho mình thêm trách nhiệm trong tương lai chứ không thể bắt quá khứ lao động của tôi phải gánh chịu. Tôi chợt nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây nhiều năm, khi bị đối xử rất không công bằng tôi đã ngồi khóc ngay trên bậc cầu thang văn phòng và anh bạn đồng nghiệp người Ý đã an ủi “Quello che non ti uccide ti rende più forte”, sau đó mấy năm lại nghe bài hát “What doesn’t kill you makes you stronger” của Kelly Clarkson. Tôi không quen học thuộc những câu nói của người khác để áp dụng vào cuộc sống, nhưng không thể không phủ nhận nó là chân lí đối với những người lạc quan.

Tóm lại, tôi đã chọn giải pháp gì, em đoán được không? Như thường lệ, tôi lại ngẫm nghĩ xem mình có thể độc lập thoát ra khỏi tình trạng này như thế nào. Tôi đi tới một quyết định, theo đà tiếp nối chuỗi hoạt động mà trước đây tôi chưa bao giờ thực hiện. Đúng vậy em ạ, năm nay là một năm đặc biệt đối với tôi. Tôi đã đưa ra một lời đề nghị hết sức thẳng thắn và nghiêm túc với bạn bè trên mạng xã hội của mình: bán tranh tôi vẽ để cứu em nếu có thể cứu được, còn không thì sẽ phải còn chờ lâu nữa để rước người em song sinh của em. Có thể nhiều người cho nó là bốc đồng, và thực sự chính tôi cũng cho nó là lạ lùng,…, nhưng điều đó đâu đến nỗi đáng giật mình phải không em yêu; chỉ có điều từ “đặt hàng” mà tôi sử dụng khiến nó mang dáng dấp thương mại hoá thậm chí phi nghệ thuật, nhưng tôi vẫn không muốn xoá đi vì đó là cảm xúc bộc phát giữa lúc suy nghĩ của tôi đang vô cùng bảng lảng trước vấn đề của em – dù không phải bản chất thực của tôi, nó vẫn nép đâu đó trong thế giới tinh thần của tôi. Em hiểu điều này không em yêu? Tôi đã cho rằng mình cần phải suy nghĩ chín chắn hơn và đơn giản hóa mọi chuyện: đưa ra sự lựa chọn của mình để người khác lựa chọn. Trong quyết định này còn hàm chứa một ẩn ý nữa, đó là tôi nên tạm xa em một thời gian để tập trung vào những hoạt động “sinh thái” hơn. Là vì sao? Em đẹp, em tinh tế, em thanh lịch… em quyến rũ và có một sức hút ghê gớm, như chất gây nghiện, khiến tôi rất khó rời em. Tôi không đắng cay nói em chỉ là sản phẩm hàng loạt, bởi thực sự em là trí tuệ, công nghệ, là sự chinh phục… em là kết nối của rất nhiều người thuộc nhiều tầng lớp khác nhau trong xã hội, của những chặng đường vượt qua núi non, đại dương… và khi em đến với tôi chúng ta đã hòa vào nhau, nhưng ngoài em ra tôi còn có rất nhiều mối quan tâm và sở thích khác, tôi cần phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, cơ thể mình khỏe mạnh để đạt hiệu quả cao hơn. Em biết thừa là cứ dính vào em là tôi lại lười biếng, ngoài một số điều nho nhỏ tôi có thể sáng tạo với em thì phần còn lại tôi bị cuốn theo những sản phẩm/ tác phẩm của người khác. Em sẽ không giận tôi đâu vì tôi đã gửi gắm trong em rất nhiều điều: những tài liệu, những hình ảnh tôi chụp, những file thiết kế và một loạt phần mềm có bản quyền… đặc biệt là những bài hát còn đang viết dở. Bài hát viết dở – tôi sẽ tìm cách nhớ lại, hoặc sẽ nghĩ nhiều hơn nếu không thể nhớ ra, có thể tôi đã quên mất một vài ca từ nhưng giai điệu thì đã nằm sâu trong trái tim tôi rồi em yêu ạ! Thử một đoạn nhé:

“Hà Nội thu lao xao phố cổ
Nắng dệt tơ vàng trên mái tường nâu
Nụ cười xinh như hoa chớm nở
Đôi mi khép hờ lúng liếng bao mộng mơ
Em đến bên tôi nhẹ nhàng như hơi thở
Dịu dàng như thiếu nữ năm xưa nép bên hoa huệ e lệ nói thưa
(…)
Nắng chợt nắng mưa chợt mưa
Long lanh thêm mặt hồ đẹp như bao câu thơ
(…)
Mắt trong mắt tay trong tay
Lâng lâng như lần đầu mình trao nhau men say”

Và thật tuyệt vời, những bức tranh đầu tiên đã được bán, giải tỏa một tâm lí gò bó nói chung từ trước đến giờ của tôi. Chỉ rất thi thoảng tôi mới khát khao kiếm được nhiều tiền, còn điều luôn mong muốn là những nỗ lực lao động sáng tạo được công nhận. Tôi muốn khoe với em những điều chia sẻ trên mạng xã hội để em hiểu hơn:“Hôm nay hai chị em đã gặp nhau chuyện trò thật lâu và thật vui, nhưng thêm một lần nữa em xin gửi lời cảm ơn đến chị M., người đầu tiên đã ngỏ ý mua tranh của em, ngay sau khi đọc post của em trên Facebook. Lời đề nghị mà em đưa ra có vẻ lạ lùng, nhưng chính trong tình huống đó, thời điểm đó em đã nghĩ mình cần suy nghĩ chín chắn hơn và đơn giản hóa vấn đề. Tại sao không chứ? Đây không thật sự là hình thức “thương mại hóa”, mà chỉ là chia sẻ và tìm kiếm những người có cùng cảm xúc với mình. Cảm giác bán bức tranh đầu tiên rất đặc biệt, bởi mặc dù trong các công việc thường xuyên em vẫn phải vận dụng nhiều kiến thức học hỏi từ đồng nghiệp, từ những nguồn chủ động tìm kiếm thay vì kiến thức nhà trường, nhưng nó vẫn như một dạng trách nhiệm, một khuôn mẫu không được để cảm xúc can thiệp quá nhiều. Hội họa, âm nhạc, viết lách… là miền tự do, là tình yêu và đam mê của em, chỉ có điều em chưa hoàn toàn có thể dành toàn bộ thời gian cho chúng, giải thích thể nào nhỉ, dường như hai bán cầu não của em hoạt động đồng đều và bổ sung cho nhau. Cánh đồng hoa hướng dương hiện lên đông đúc, trẻ trung, vui tươi, hồn nhiên, lạc quan… với một cây cổ thụ đơn độc, trầm tư mặc tưởng bám sâu vào đất, tượng trưng cho những điều tưởng như mâu thuẫn nhưng vẫn tồn tại hài hòa trong tâm hồn mỗi người. Nó cũng mang dáng dấp lời ca, tiếng nhạc, có nốt trầm nốt bổng, nốt ngắn nốt dài… nhưng vẫn là một chỉnh thể cuốn ta vào những chuyến du hành trong thế giới tinh thần. Chị M, xem những bức tranh và chọn ra bức này vì nó hòa chung vào dòng cảm xúc của chị lúc đó và cả bây giờ nữa. Em tin sự khởi đầu của chị sẽ mang đến cho em nhiều may mắn!

Tôi còn tìm cách tự an ủi mình một cách hết sức hồn nhiên rằng hầu như tất cả các công việc văn phòng như thiết kế, dịch, biên soạn… đã hoàn thành, phần tiếp theo của câu chuyện ngắn bằng tiếng Ý đã đưa lên trang cá nhân, bản dịch quyển truyện thứ 10 đã vừa gửi đi ngay ngày hôm trước. Rõ ràng là tôi vẫn tin ít nhất tôi có thể lấy lại được toàn bộ dữ liệu trong tim em, cũng như trong tim tôi, nhưng cứ tự ru ngủ cách truyền thống này đã. Hay theo cách “nhí nhảnh” hơn một chút, đó là tự tin những dữ liệu đó hoàn toàn trong sáng, không phải lo nghĩ gì về chuyện “lộ hàng” hay “lộ bí mật” khi bị rất nhiều người xa lạ rờ vào cả. Và có những lúc nào đó tôi còn tự an ủi mình rằng cách xa em là một liều thuốc để tôi khám phá thêm những điều mới mẻ.

Một trong những điều tôi có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho em, mong em sớm trở về với tôi. Nếu tôi và em may mắn, tôi sẽ không ở bên em thường xuyên như trước nữa. Tôi sẽ lại luôn vác theo mình một quyển sổ con con nhưng dày dày để ghi lại những cảm xúc một cách chân phương và không bị phân tâm như khi ở bên em; em biết đấy, thời sinh viên tôi đâu có ai như em bên mình, mà tôi cũng vẫn có thể tạo ra những người bạn tinh thần đó sao? Và nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa làm nên tác phẩm giàu tính sáng tạo nào trên đồng bào của em cả em ạ, cùng lắm là dăm ba mẫu design hay một vài câu chuyện nho nhỏ.

Nhưng em yêu đừng vì tôi có ý muốn cách xa mà sinh buồn phiền nhé, bởi trong toàn bộ gia đình em tôi chỉ chọn em mà không phải iPhone, iPad, iPod,…, bởi em thực sự cần rất cần thiết trong thế giới của tôi: cảm xúc, tinh thần, công việc… iPhone được sử dụng phổ biến nhưng tôi không biết có nó tôi sẽ làm gì, game tôi không chơi, ứng dụng tôi không ham, nghe điện thoại thì tôi lười, mạng xã hội thì một em Nokia cùi bắp cũng đã đủ, iPad thì hữu ích hơn một chút nhưng vẫn bất tiện, iPod tôi lại càng không ưa, vì tôi thích nghe nhạc sống và nhảy nhót thay vì nút chặt lỗ tai và lắc lư cái đầu một cách khiên cưỡng – chỉ có một cách em ấy làm tôi vui là cho tôi nghe nhạc khi chạy bộ trong công viên. Trong những ngày vắng em tôi còn tìm đến một số đồng bào của em, nhưng thấy họ thật là cồng kềnh, nặng nề, ồn ào, chậm chạp và cổ hủ khiến tôi càng thương nhớ em hơn.

Tôi biết ngoài những điều không may diễn ra thì còn lại là do lỗi của tôi. Tôi không trách mưa, bởi tôi luôn yêu mưa cũng như yêu nắng, yêu gió… đó là một phần của thiên nhiên. Tôi không trách những người đã dừng xe mặc áo mưa trên cầu làm tắc cầu rất lâu, dù tôi tin chắc là kể cả mình có mang áo mưa chăng nữa thì cũng sẽ không dừng lại khoác nó lên khiến đôi vai gầy của cầu càng thêm trĩu nặng và những người khác càng thêm ướt. Đó chỉ là cách cư xử hoàn toàn bình thường của những người bình thường, nếu gọi là “ích kỉ” thì hơi to tát, nếu gọi là “phản xạ tự nhiên” thì hơi bé nhỏ, cho nên có lẽ “bình thường” phù hợp. Tôi càng không tự trách bản thân quá nhiều, bởi kết quả mà tôi đón nhận đủ làm hộ tôi điều đó và nguyên nhân cội rễ của việc này là nó rơi đúng vào thời điểm mà tinh thần vượt lên trên vật chất. Khi chấp nhận một mặt thì phải chấp nhận cả mặt kia của nó, khi đã lựa chọn thì phải chấp nhận hệ quả; mặt phải hay mặt trái tốt, lựa chọn và hệ quả cái nào tích cực… thì tùy vào góc nhìn, quan điểm chứ không thể kết luận ngay được. Và sự hoàn hảo chỉ tồn tại duy nhất trong toán học. Nói rất dài, nhưng vẫn còn thật khó giải thích với em những gì tôi đã cảm thấy.

Dù thế nào hay bất kể chuyện gì xảy ra, tôi vẫn yêu em.