Có phải bạn đang thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra giữa họ? Chờ một chút nhé, chúng ta hãy cùng đến nơi mà MUỘN PHIỀN đang ủ dột, lẻ loi và thầm nhủ lòng:
“VUI TƯƠI nhảy nhót suốt cả ngày mà chẳng hề mệt mỏi, ước gì mình được như cô nàng…”
Với cái đầu trĩu nặng và đôi mắt dán vào mặt đất, ả bắt đầu để ý đến cái bóng của mình và nhận ra sự hiện diện của VẦNG DƯƠNG.
“Thật vĩ đại biết bao!” – ả thốt lên, quay về hướng VẦNG DƯƠNG và hỏi:
“Thưa đấng thống lĩnh cao quí, kẻ hèn mọn này có thể được lên cao đắm mình vào vầng sáng chói lọi của ngài để trở nên lấp lánh như vàng ròng và…”
Chưa kịp nói hết câu thì ả đã bị VẦNG DƯƠNG cắt ngang với tiếng cười ngạo mạn và châm biếm như một vết dao sắc nhọn:
“Sự chất phác đã biến ngươi trở nên thiển cận đến mức tin rằng thứ mặt nạ lộng lẫy có thể che giấu được bản chất của ngươi sao? Cũng không chừng sự u ám của nhà ngươi còn mạnh đến nỗi có thể bao phủ được toàn bộ những tia nắng dũng mãnh của ta, và rồi thế giới mênh mông này sẽ ngập chìm trong bóng tối. Mà kìa, VẦNG TRĂNG đang lên, ngươi hãy hỏi xem liệu nàng có giúp gì được ngươi chăng. Chúc ngươi may mắn!” Nói đoạn, VẦNG DƯƠNG thúc cỗ xe tiếp tục cuộc hành trình bất tận của mình.
Vừa lắng nghe cuộc nói chuyện giữa MUỘN PHIỀN và VẦNG DƯƠNG không sót một lời nào, VẦNG TRĂNG thở dài thườn thượt và kể lể nỗi thống khổ của mình mà không cho MUỘN PHIỀN cơ hội mở miệng:
“Ngươi xem, ta luôn phải sống cùng với U SẦU và một vết thương chẳng bao giờ lành, ta vơi rồi lại đầy giữa khi tròn khi khuyết. Điều đó làm ta đau đớn xiết bao, dẫu cho vạn vật ngước nhìn ta như một vưu vật huyền diệu, ca ngợi ta không tiếc lời và đặt ta vào những ngữ cảnh lãng mạn mộng mơ… Ta thật lấy làm tiếc cho ngươi, nhưng xin ngươi hãy đừng xoáy sâu thêm vào nỗi đau của ta nữa. May ra thì GIÓ sẽ giúp được ngươi.”
Đến cả những VÌ SAO sáng lung linh như kim cương quanh đó cũng tiếp tục giữ sự im lặng tuyệt đối đến khó hiểu.
MUỘN PHIỀN không phải tốn thêm thời gian mới tìm thấy GIÓ, một kị sĩ chu du khắp thế gian, vượt qua đỉnh trời, luồn vào kẽ đất và thấu tỏ mọi sự. MUỘN PHIỀN hỏi:
“Ngài GIÓ ơi, ngài đang bay tới chốn nao? Ngài có thể cho tôi theo cùng để hưởng thụ niềm vui bao la giữa không trung?”
GIÓ thẳng thừng đáp:
“MUỘN PHIỀN thân mến, nhà ngươi nặng nề đến nỗi nếu phải cõng ngươi trên lưng thì ta sẽ không tài nào còn thổi được nữa. Hãy hỏi thử các nàng MÂY, xem ra họ khá bình thản vô ưu.”
MUỘN PHIỀN ngước mắt nhìn MÂY:
“Ôi, các chị nhẹ lâng êm ái xiết bao! Có lẽ cuộc sống của các chị đẹp như mơ!”
Thế nhưng MÂY đồng loạt ngúng nguẩy:
“Ồ không không, chị không biết đó thôi, chúng tôi lại ước ao được là chị. Cuộc sống của chúng tôi vô cùng tẻ nhạt và chẳng đoán trước được ngày mai. Trắng ngần, vàng óng, tím biếc… nhưng khi túm tụm lại với nhau, chúng tôi trở nên đen sì xấu xí để rồi đùng một cái, lao xuống xối xả đến độ không tài nào mà tự hãm mình lại được để còn chiêm ngưỡng xiết bao những vẻ đẹp trần gian dù chỉ thêm một giây thôi; đã thế số phận những giọt mưa lại phụ thuộc vào MAY MẮN: rủi thì vừa xuống đã ngấm tuột xuống mặt đất, chạy theo những con đường tối tăm ngoằn ngoèo chẳng biết về nơi nao… hên thì đọng trên HOA hay lại quay về BIỂN… À phải rồi, BIỂN thực sự bao la, có khi tâm trạng chị sẽ dịu bớt ở đó!”
Lời khuyên của MÂY khiếN MUỘN PHIỀN khấp khởi một nỗi hy vọng. Ả hấp tấp tìm đến BIỂN và ướm lời:
“Hỡi chàng hiệp sĩ, em có thể được tan tấm thân mong manh này trong cơ thể cường tráng của chàng không?”
BIỂN trầm ngâm:
“Ta e rằng nàng còn sâu hơn điểm sâu nhất của ta nên ta không thể chứa nàng được. Sao nàng không hỏi HOA xem liệu rằng cô ấy có ý bầu bạn cùng nàng?”
Chưa gì HOA đã tỏ ra khó chịu:
“Cùng với chị ư? Chị không thấy ta tinh tế thanh khiết đến nhường nào sao? Sứ mệnh của ta là tô điểm cuộc sống. Mà này, hãy nhìn và ngửi ta đi… Chị cảm thấy đỡ hơn chưa? Hay là hãy tìm QUẢ xem chị ấy có lời khuyên nào tốt hơn cho chị chăng, ít nhiều chị ấy cũng giàu kinh nghiệm và chín chắn hơn ta.”
Khốn nỗi QUẢ cũng lúc lắc quầy quậy:
“Sau khi trải qua cuộc hành trình dài đằng đẵng với ÁNH SÁNG, BÓNG ĐÊM, KHÔ HẠN, BĂNG GIÁ, DÔNG TỐ, MƯA BÃO… những khoảnh khắc đẹp cùng bao gian nan thử thách, từ chát xít ta đã trở nên ngọt ngào. Với nỗi cay đắng truân chuyên đã trải qua, chị đừng cố gắng thuyết phục ta quay trở lại con đường ấy, như thế là trái với lẽ tự nhiên. Ta sẽ để HẠT của mình dần trưởng thành, trải nghiệm và vượt qua những chướng ngại vật để hiểu rằng để đạt được thành quả thì khó khăn như thế nào.”
Trong nỗi tuyệt vọng vô tận vì bị cả thế giới quay lưng lại, những GIỌT NƯỚC MẮT sáng trong như pha lê của MUỘN PHIỀN trào ra và thật ngạc nhiên, một lời thì thầm bỗng rủ rỉ vào tai ả:
“Ai nói với nàng là nàng không thể nhảy múa như VUI TƯƠI? ÂM NHẠC sẽ luôn ở bên cạnh nàng vô điều kiện, không than van, mỉa mai hay vô cảm… Nàng có thể nhảy múa mỗi ngày cùng ÂM NHẠC, khi nhịp nhanh nàng sẽ cảm thấy tự tin và tràn trề năng lượng, khi nhịp thảnh thơi nàng sẽ tìm được sự đồng cảm từ tâm hồn núp trong tận cùng ngõ ngách của trái tim, khi nhịp chậm rãi nàng có thể ngủ một giấc sâu cho tâm trí tĩnh tại và đâm chồi mới… Hãy tưởng tượng đến chuyến đi tới vùng đất HUYỀN ẢO, nơi nàng tự do tuyệt đối, để khám phá những bảo vật mà TẠO HÓA đã ban tặng cho bản thân nàng. Còn có nhiều sự lựa chọn khác để nàng vượt lên chính bản thân mình, hãy nghĩ kĩ nhé. Có thể đến một thời điểm nào đó, nàng sẽ quên đi cội rễ mặt tối của mình và hoàn toàn trở thành VUI TƯƠI. Thế nhưng, dù nàng có là ai thì cũng hãy luôn xinh đẹp và mạnh mẽ. Còn một điều mà chúng tôi muốn nhắn nhủ nàng: THIÊN THẦN có thể bay vì họ biết cách làm cho bản thân mình nhẹ đi”.
Giờ đã đến lúc cần phải kể cho các bạn điều gì đã xảy ra giữa TÌNH YÊU, CHUNG THỦY và GHEN TUÔNG, tiếp đó là cuộc tranh cãi nảy lửa nhưng không kém phần hấp dẫn giữa LÝ TRÍ và CẢM XÚC. Chúng ta còn gặp những tính cách mới như ĐỨC TIN, NGỚ NGẨN, nhân vật mới như NGẪU NHIÊN, KHẢ NĂNG, ẢO TƯỞNG, NGỠ NGÀNG và… có thể còn thêm những yếu tố mà lúc này tôi còn chưa nghĩ ra. Thôi thì… hay là tôi nghỉ ngơi một lát để lấy năng lượng nhé. Hẹn gặp lại trong phần IV!