Một thứ hay hay, vui vui mà tôi làm: viết lời Việt và thu giọng trên bản Paroles paroles của Dalida và Alain Delon. Vì có cả giọng nam nên tôi phải giả giọng Sài Gòn chút để phân biệt.
Bản gốc của bài này là Parole parole tiếng Ý do Mina và Alberto Lupo trình diễn năm 1972, sau đó 1 năm thì Dalida và Alain Delon trình diễn bản tiếng Pháp (mà mình đang đi theo).
Viết, thu xong xuôi rồi tôi mới đi tìm xem có bản tiếng Việt không, vì ca khúc này khá nổi tiếng. Có bản của cụ Phạm Duy do Lam Anh hát rất hay, tuy nhiên nó hơi sến và buồn, như là tuyệt tình ấy.
Khi chuyển ngữ một tác phẩm, tôi thường không dịch hoàn toàn nội dung, mà đặt tinh thần và cảm xúc lên hàng đầu. Trong cả hai bản Ý và Pháp, đôi tình nhân đối đáp tung hứng nhau với thái độ tưng tửng (Mina: ánh trăng và tiếng dế chỉ làm em thức trắng, mà em lại muốn ngủ và mơ về một người đàn ông thi thoảng có trong anh, khi anh bớt nói đi); khi chuyển sang tiếng Việt, ngoài vần điệu thì cũng phải lồng được hai thái độ, cảm xúc vào với nhau để đảm bảo tính logic và sự dí dỏm. Không thể biết được sau đó họ có chia tay không, hay chỉ là những giận dỗi thường thấy khi người ta yêu nhau.
Đây có thể không phải là phiên bản tốt nhất, nhưng tôi thích nhất vì tôi thu âm lúc cao hứng nhất. Cao hứng đến độ thu đến đoạn cuối nảy ra ý chêm mấy từ Pháp nhưng lại bị lẫn giọng Ý. Câu cuối “je t’aime” để các bạn tự gán cho chàng trai hoặc cô gái.
Về phụ nữ, tôi thích vẻ đẹp của Marilyn Monroe còn về đàn ông, tôi thích vẻ đẹp của Alain Delon nên đây cũng là lý do mà tôi muốn đặt hình mình bên cạnh hình cụ hồi trẻ (năm nay cụ 85 tuổi).