Ngồi quán vắng
Ly cà phê đắng môi mềm
Chợt nhớ ngày xa
Ngày ấy
Một ngày tháng năm nắng cháy lòng
Đôi chân trần tha phương
Trong mình không vương sợi ấm
Tôi âm thầm
Rẽ từng ngõ phố
Lẫn tiếng rao khô nẻ
Thoáng chút hy vọng
Như cỏ lá mong manh
Nơi đô thành
Dòng người lao xao vội vã
Khấp khởi trong
Những tiếng thở than
Cất lời thì thầm
Tôi nguyện cầu hóa thành bóng tối
Thắp lên trong tôi
Một thứ ánh sáng
Như con đom đóm giữa đêm đen
Như tia nắng giữa lòng đại dương
Cõi đời vô tình
Lòng người buông theo làn khói
Trắc trở trong
Cơn lốc quẩn quanh…
Giấc mộng lành
Đâu ngờ tan tành cuốn trôi vào cơn lũ
Ánh dương mê man
Trái tim hoang mang
Lao đao trong gió táp mưa giăng
Chới với giữa dòng trên chiếc lá mỏng manh…