TRONG ÁNH ĐÈN VÀNG (written by Luna)

Em tan vỡ đâu vì em nhỏ bé
Em cũng như ai, bao đam mê, cháy bỏng, tràn niềm tin
Gắng hoà mình vào đám đông cười nói
Rồi nhận ra, em như cây cọ vẽ giữa rừng trâm xinh

Và em khóc, những giọt nước mắt
Lăn trên đôi môi, nhoà những vết son
Em không biết, vô tình hay cố tình không biết
Tâm hồn em không thuộc về chốn xa hoa

Bao mong ước em tô màu rực rỡ
Trôi xuống đáy tim, tan trong nhau, hoá thành màu đen
Giữ cho mình một sắc riêng thuần khiết
Gạt hàng lệ, ngước cao đầu, em vẽ những bức tranh giữa khung trời xanh

Và em sẽ bay vào thế giới
Riêng cho em thôi, cùng những áng mây
Trong ánh nắng, giai điệu ngân, gió lùa đôi cánh
Tâm hồn em sẽ lại về chốn nguyên sơ