Mưa rơi ngoài hiên vắng, xua tan bao ngày nắng
Mình tôi ngồi yên lặng, ngỡ giọt buồn vừa sa
Mưa rơi tàn mây xám, cho vơi màu u ám
Gội hương trời cơn hạn, đón một chiều trong veo
Mưa rơi trên đèo, quanh co đồi vắng
Mưa rơi trầm lặng, vẳng tiếng thời gian
Mưa rơi ngút ngàn, lỏi len niềm nhớ
Mưa như hơi thở, lúc dài lúc vội
Mưa cho ngày tươi sáng, không vương một hình dáng
Từ chân trời ló rạng ánh nhật hào tràn căng
Mưa trôi niềm khao khát, vơi cơn buồn xao xác
Gọi trong hồn khúc nhạc ngân nga chiều nhẹ buông
Mưa vây quanh trời, giăng trong hồn gió
Mưa gieo hình họa, phảng phất chiều xa
Mưa rơi vỡ oà, chảy tan vào đá
Mưa rơi cho thoả nỗi lòng nỗi đời